Sự im lặng từ Ly, ánh mắt của Ly, cái nhìn đầy xúc cảm và có chút tia gì đó hạnh phúc từ mắt em làm mình rụng rời tay chân. Một không gian ngột ngạt, cảm giác như mọi thứ đặc quánh lại bên tai mình. Nhưng giấu cảm xúc là cái mình làm rất tốt mình thừa nhận là vậy. Mình nở một nụ cười thật tươi nhưng sâu trong lòng mình nó đau đơn đến tột độ thế nào. Mình nhẹ nhàng đi lại gần Ly rồi nói.

Đang xem: Làm người đàn ông của chị một lần em nhé

– Em nói thật chứ ?

Ly nhìn mình với ánh mắt đầy xúc động rồi gật đầu, sau đó Ly cầm tay mình đặt lên bụng của Ly xoa nhẹ nhẹ rồi nói.– Con của anh đó, anh được làm bố rồi anh à.

Đưa tay xoa xoa mà lòng mình nó ai cào xé kinh khủng. Nhưng rồi mình cũng định thần lại mà suy nghĩ. Đây là con mình mà, có phải của người khác đâu mà mình phải đau lòng oán trách sự có mặt của nó. Bằng những cử chỉ thân mật cuối cùng Ly cũng nằm trong lòng của mình như một người vợ thật sự mà mình không biết tránh né thế nào. Đến lúc này mình mới thấy cái tai hại trong việc sống quá nặng tình cảm, ngay từ đầu mình nên dứt khoát nói thẳng với Ly, còn bây giờ thì đã muộn rồi…

Mình trở về phòng, đóng cửa lại mà lòng mình vẫn không thoát ra được một mớ suy nghĩ hổn tạp kia. Mọi việc đã đi quá xa, xa ngoài tầm với của mình rồi. Bế tắc thật sự là mình bế tắc, nhưng cũng không đến độ phải mù quán thêm một lần nào nữa và đi đến quyết định chọn ngày về nói hết sự thật cho chị mình không muốn giấu chị bất cứ chuyện gì, thà nói trước cho chị sớm vượt quá vì ít nhiều chị và mình quen nhau cũng chưa phải là lâu. Nghĩ đến lúc nghe tin chị buồn rầu là mình đau đớn không thôi…

Những ngày hôm sau mình cố gắng gần gũi Ly bằng trách nhiệm của người làm bố chứ thật sự mình không có chút tình cảm gì. Vài ngay sau mình quyết định xin nghỉ một tuần về giải quyết việc với chị. Sáng hôm đó mình dậy từ rất sớm, thấy Ly lọ mọ dưới nhà làm điểm tâm sáng. Nghĩ cũng thấy thương Ly, từ lúc biết có thai với mình Ly chịu khó lo việc nhà, nhất là ở khâu chăm sóc mình. Nghĩ lại thấy mình khốn nạn vô cùng, giờ có tự chửi mình thì cũng không giải quyết được gì, tự trấn an mình bằng cách Ly xinh đẹp, Ly hiền lành, Ly biết thay đổi bản thân có điểm gì để chê trách em ấy ? có trách là trách mình mà thôi. Miên man suy nghĩ thì Ly quay lại nhìn mình cười thật tươi rồi nói.

– Anh ! Anh dậy rồi hả ?– Uh. Anh dậy rồi nè, mấy việc này anh làm được mà, mấy nay em cứ dậy sớm hoài, phải để mẹ nghỉ, con nghỉ chứ.– Hừm…Sắp làm mẹ làm vợ rồi đâu có lười được đâu anh.– Thôi em lên nghỉ đi anh làm cho, ăn xong chắc anh phải về lại nhà anh có tí việc đó em.– Việc gì vậy anh ?– Liên quan đến chuyện anh và em đó mà, anh về giải quyết chuyện vài hôm rồi về với em nha. Hay là em về nhà với anh luôn đi.– Thôi không cần đâu anh, anh cứ giải quyết việc của anh đi em ở đây tự chăm sóc mình cũng được mà, có gì em qua nhà mẹ chơi.– Nếu em ở lại thì gọi điện bên nhà hàng làm đồ ăn mang qua cho em hằng ngày nha, em đừng vào bếp làm cho cực nghỉ cho con anh nghỉ luôn đi.

Cười Ly chỉ cười thôi, Ly khá trầm tính ngày nào cũng vậy cười với mình rất nhiều, cười mĩm không cười thành lời nhưng không hiểu sao bên trong ánh mắt của Ly mình cảm nhận thấy Ly buồn hơn là vui, dù sao cũng là cảm nhận vì thật sự mắt Ly cứ như mùa thu ấy.

Ăn sáng với Ly xong, Ly vào hẳn phòng mình dọn dẹp quần áo cho mình. Tính mình thật sự là không thích ai đụng vào đồ hay vật dụng cá nhân của mình nhưng không hiểu sao mình lại đứng nhìn Ly làm, cái cách Ly xếp từng bộ quần áo cho mình như những nhát dao đâm xuyên thấu qua tim mình vậy. Cái cảm giác một người mình không có tình yêu nhưng ở bên cạnh chăm lo quá tốt cho mình như vậy làm mình thấy tội lỗi. Thấy Ly cứ lọ mò mình lại phải gọi Ly

– Em để anh làm cho, em nghỉ cho khỏe đi mà.– Em muốn xếp đồ cho anh.– Nhưng anh tự làm được mà.– Em chăm một tí cho người em thương không được hả anh.

Nói xong Ly ngoáy lên nhìn mình, cặp mắt long lanh nhìn thẳng vào mình rồi trĩu xuống. Biết lỗi của mình, mình liền ngồi xuống nói.

– Thôi anh xin lỗi.– Anh có lỗi gì đâu mà xin chứ.– Anh có nhiều lỗi lắm, đợi mọi việc ổn rồi anh sẽ nói cho em.

Ly cười, một nụ cười nhìn rất tươi tắn xinh xắn của em ấy nhưng bây giờ ngồi viết lại mình mới biết đó là nụ cười chua xót.

Lúc mình chuẩn bị đi, Ly cứ quyến luyến không rời mình, làm mình có cảm giác sao sao mà mình không nói nên lời được, nhưng mình tin chắc sắp có chuyện gì đó…

Ly cầm mũ bảo hiểm đưa cho mình rồi đưa bàn tay mềm mại của Ly sờ sờ mà mặt mình rồi nói.

– Anh đi cẩn thận nha, anh đi nhớ về sớm với em đó. Đừng có chạy luôn là được hì hì.– Em nói gì kì vậy, anh đi chuyến này là vì em vì tương lại của gia đình mình đó.– Em chỉ thấy thương anh thôi, em thương anh lắm anh à. Em xin lỗi anh.

Nói đến đây Ly chợt xúc động và rơi nước mắt. Cô gái mà trước kia mình gặp có nét cứng rắn cá tính giờ lại mềm yếu trước mình làm mình rất bất ngờ. Mình cầm lấy mũ bảo hiểm đặt lên bàn rồi nói

– Sao nào, sao lại khóc, có chuyện gì nói anh nghe.– Không có gì đâu anh, chắc tại em không muốn xa anh thôi mà. Anh đi đi không lại nắng đó.– Ngoan đừng khóc nữa anh thương mà.– Em không sao đâu, sợ anh đi lâu em nhớ anh thôi mà.– Xong việc anh về với em liền mà.– Vậy anh đi nhanh còn về với em.

Nói xong mình đội mũ lên rồi quay lưng treo lên xe. Cũng không hiểu sao lúc đó mình lại có cảm giác gì đó niếu kéo mình, rất lưu luyến ấy. Mình ngoáy đầu nhìn lại thấy Ly đứng ở cửa cứ nhìn theo mình. Chiu không nổi mình chống xe xuống chạy lại ôm lại Ly vào lòng, Ly cũng ôm mình rất chặt. Mình đẩy Ly ra rồi hôn nhẹ lên trán Ly một cái thật sâu, bất ngờ Ly trườn lên hôn vào môi mình. Mình cũng rất bối rối nhưng nghĩ lúc này cần một nụ hôn ngọt ngào để trấn an Ly. Mình chỉ biết lúc đó Ly ôm mình rất chặt, môi Ly không rời mình dù một giây. Kết thúc những phút giây tình cảm hiếm hoi đó là mình lao vút lên xe rồi đi.

Về đến nhà là trưa nắng nóng lắm rồi. Mình vứt balo quần áo mình trong phòng lấy máy ra gọi cho chị, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói quen thuộc.

– Em nghe nè anh.– Em đang làm hả ?– Dạ em đang làm, sao nay anh gọi em sớm vậy ?– Anh về rồi nè– Ủa vậy hả ? sao anh không nói cho em, anh ở đâu rồi trưa nay qua với em nha.– Anh có tí việc, tí em về chạy qua cafe anh có việc nói với em tí.– Chuyện gì mà gấp vậy anh, qua nhà em cũng được mà.– Anh có việc nữa nên cafe cho tiện em à.– Vậy tí anh nhắn tin qua cho em nha.

Cúp máy là một tâm trạng nặng như đá đang đè nặng lên ngực mình, nằm vật ra rồi thở dài. Mình không biết nói thế nào, đối mặt với chị ra sao, điều mình có thể mong duy nhất lúc này chị đón nhận nó nhẹ nhàng nhất có thể, và có thể sớm quên được mình. Nói hơi hèn nhát là mình thật sự đau khổ, sợ cái cảm giác mất chị, sợ cái cảm giác thấy chị đau đớn vì mình. Ngồi dậy mình vào phòng tắm tắm rửa cho sạch sẽ, thay quần áo xong bất chợt mình nhìn cái đàn guitar mình lại nhớ về chị. Mình liền ngồi xuống vừa đàn vừa hát

…Tìm nhau trong bao nhung nhớ sao nghe nói đauĐã yêu thật rồi sao gian dối nhauTiếng yêu ban đầu giờ là nỗi đauThôi ta dành cố quên mau người ơiTình là trò chơi ân ái reo bao trái ngangGiấc mơ phai tàn mình em khóc thanTrách ai phũ phàng lòng ta nát tanDù cố bên nhau thì cũng đã muộn màng.

Các bạn có thể nghe anh này hát youtube.com/watch?v=hg-xFeSs5cQ cho nó thấm.

Thả hồn một lúc xong mình đến quán cafe đợi chị. Chờ một tí thì thấy chị đến. Vẫn lại bộ trang phục công sở ấy, có lẽ không mất quá lâu để chị tìm ra mình. Thấy mình chị liền đi nhanh lại, chắc là chị nhớ mình lắm. Mình chả dám nhìn thẳng vào chị, chỉ cần nhìn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười đó là mình không làm được. Chưa đi đến nơi thì chị lừa gọi tới.

– Anh ơi, sao anh lại hẹn em ra đây, về nhà với em đi.

Chị vừa nói vừa kéo ghế ngồi rồi nhìn mình. Mình cũng cố nở một cười với chị rồi cầm lấy bàn tay mềm mại của chị rồi nói.

– Em có mệt không ?– Dạ không, em không mệt, nay em về sớm tí với anh nè.– Thế dạo này cu Lin nó có khỏe không em ?– Có chứ, nó nhớ anh đó, về không thăm con hả ?– Anh thương con lắm, thương cả 2 mẹ con.– Anh hôm nay sao vậy, sao mà nói toàn gì gì đâu không á, có gì noi em nghe đi.

Nói xong chị đưa 2 tay chị nắm lấy tay mình như muốn mong chờ một câu nói gì đó từ mình. Mình là một người cũng khá là bình tĩnh với mọi chuyện xảy ra nên hít một hơi thật sâu rồi nói.

Xem thêm: Đề Thi Hsg Sinh 9 Năm 2017-2018, Đề Thi Hsg Cấp Tỉnh Môn Sinh Học Lớp 9 Năm 2017

– Em có chấp nhận một người đàn ông vô trách nhiệm, quất ngựa truy phong không ?– Tại sao anh lại hỏi em như vậy hả anh ?

Lúc này chị lộ rõ sự lo lắng trên khuôn mặt. Mình nói tiếp

– Anh yêu em, anh rất yêu em, yêu em hơn cả bản thân anh, nhưng anh không thể giữ em bên cạnh vì anh đã phạm phải sai lầm chết người rồi em à.– Anh làm sao nói em nghe đi mà.– Anh làm người khác có thai rồi, anh vượt rào với người mà anh không hề có tình cảm.

Chị thẩn thờ nhìn mình như bị đứng hình, rồi bất ngờ chị cười một nụ cười gượng gạo rồi nói.

– Anh đừng đùa với em như vậy mà anh.– Anh nói thật, anh không muốn dối em. Anh thầm tránh bố cu Lin vô trách nhiệm nhưng bây giờ chính bản thân anh đang rơi vào hoàn cảnh như vậy, anh thương em, yêu em không có một người con gái nào thay thế được cả. Nhưng anh không thể vô trách nhiệm được em à, anh thấy em và cu Lin như vậy là quá đủ rồi.

Cái khó nhất mình cũng đã nói ra được rồi. Lòng mình như đang có ai đâm vào trong đó khi thấy đôi mắt của chị đỏ hoe lên nhìn mình không chớp mắt. Bất ngờ chị thu tay về cầm lấy ly thủy tinh dài tính tạt nước vào mặt mình, nhưng do phản xạ nhanh mình đưa tay lên che lại thì vô tình cái ly va vào cùi chỏ làm cái ly vỡ tan một cái “tách”, nước văng tung tóe lên mặt mình. Cảm giác đau rát ở cùi chỏ nhanh chóng lớn dần, lúc mình nhìn xuống thì thấy bị rách một miếng rất lớn, máu cứ thế chảy ra. Thấy mình bị vậy chị hoảng sợ rồi nói.

– Anh ơi, anh có sao không.

Chị vừa khóc vừa nói.

– Anh ơi, em xin lỗi, anh có sao không vậy anh.

Thấy chị hoảng loạn mình bình tỉnh trấn an chị.

– Anh không sao đâu, ngoài da thôi.– Không được em đi lấy đồ băng lại cho anh rồi đi bệnh viện anh nhé.

Tự nhiên lúc này mình lại trở về trạng thái hạnh phúc khi bên chị, một cô gái lúc nào cũng ân cần, thương mình bất chấp có chuyện gì xảy ra. Mới lúc nãy đây thôi còn hận mình mà bây giờ lo lắng cho mình quên cả mọi việc. Tự thấy bản thân mình không xứng với tình cảm chị dành cho mình, thời gian quen chị có lẽ là thời gian mình hạnh phúc nhất, cảm ơn chị vì tất cả. Thấy chị bối rối nước mắt đầm đìa mình đưa tay lên sờ lấy khuôn mặt đang đẫm lệ ấy. Chị nhìn mình âu yếm, đưa tay lên cầm vào tay mình rồi nói.

– Tại sao anh lại lừa dối em, tại sao anh lại có thể làm như vậy với em hả H. Anh có biết là em yêu anh như thế nào không.– Anh biết điều đó, bản thân anh cũng biết em yêu anh rất nhiều. Em không có lỗi gì, lỗi do anh.– Em không tin anh là người như vậy, em cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em mà.– Tai nạn anh chỉ biết đó la tai nạn…

Chị khóc nức nở, nhưng giọt nước mắt của chị cứ thế lăn dài trên bàn tay mình. Thật sự lúc đó mình muốn thời gian dừng lại để bên chị như thế này, được nhìn chị mặc cho mình đau khổ như anh cáu xé vậy. Bất ngờ chị không khóc nữa ngước lên nhìn mình rồi nói.

– Thôi anh đứng lên em đi băng cho anh đi máu ra quá trời rồi kìa.– Em cứ kệ anh đi, anh muốn ngồi với em một tí nữa.– Em xin anh mà, đừng có hành hạ mình được.

Chị nói như cầu khẩn mình thì mình cũng không cố chấp nữa. Để cho chị đi lấy băng với nước sát trùng ra ngồi băng bó cho mình. Lúc này chị cũng bình tỉnh lại rồi hỏi mình, để một người con gái có thể bình tỉnh nói chuyện được như chị lúc này thì mình tin chắc trên đời này chắc hiếm lắm.

– Anh với người kia là gì ?– Thật ra người kia là con riêng của dì anh với người chồng nước ngoài. Cách đây mấy tháng có về VN nhưng vì nhiều lí do nên ở lại chổ anh. Từ lúc ở đến bây giờ anh vẫn chỉ em người ta như em gái, nhưng hôm đó là ngày vui anh và người ta có nhậu tí để chúc mừng nhưng rượu vào anh không kiểm soát được và xảy ra chuyện đó. Thật sự bản thân yêu em, nhiều lúc anh nghĩ nói người ta phá thai rồi đến với em, nhưng anh không làm vậy được, làm vậy anh lại nghĩ đến hoàn cảnh tương tự như em…

Chị im lặng rất lâu rồi khóc, khóc xong rồi lại nói.

– Em không ngờ em mất anh lại theo một cái cách em không ngờ tới như thế này. Nếu em bảo anh ép người kia phá thai thì em không làm được. Nhưng mất anh kiểu thế này em không can tâm.– Em nói đi, giờ em muốn thế nào anh cũng sẽ từ bỏ hết tất cả để về với em và con.

Chị không nói gì chỉ lau nước mắt rồi ngồi băng bó cho mình. Mình cũng không nói gì nữa ngồi ngắm chị. Băng cho mình xong, chị ngước lên nhìn mình bằng ánh mắt lạnh tanh rồi nói.

– Em hết trách nhiệm của mình với anh rồi. Sau này làm bố rồi nhớ thương vợ thương con nhiều vào, không được bỏ bê như bố cu Lin. Anh đừng tìm em nữa, không hay đâu anh à.

Nói xong chị đứng dậy quay thẳng đi bỏ mặc mình trong tuyệt vọng đau khổ. Mới đó chị còn dịu dàng hỏi hang mình mà giờ đây chị lại lạnh lùng quay đi.

Trở về nhà trong tâm trạng tồi tệ nhất, mẹ mình mình vẫn chưa về. Chợt nhớt lại cái điện thoại thì cầm vào ôi thôi 5-6 cuộc gọi nhỡ của Ly, bấm máy gọi lại cho Ly ngay lập tức thì đầu dây bên kia là giọng buồn bã.

– Sao em điện anh không nghe ?– Anh về là đi công việc liền nên cũng quên mất em à.– Em cứ nghĩ anh bỏ con và em.– Anh mà bỏ em là lúc quan hệ xong anh bắt ép uống thuốc rồi.– Em chỉ đùa anh thôi mà. Anh đi về nắng nóng có mệt anh không ?– Không em à, anh cũng cố gắng giải quyết xong rồi về với em nè. Em nhớ ăn uống ngủ nghỉ cho tốt nha, đừng để con anh nó đói đó.– Em biết rồi mà, thôi anh nghỉ trưa đi, có gì gọi cho em nha.– Anh biết rồi.

Xem thêm: Kể Cho Bố Mẹ Nghe Một Chuyện Lý Thú Hoặc Cảm Động Hoặc Buồn Cười Mà Em Đã Gặp Ở Trường

Hết chị rồi đến Ly làm mình stress cực độ, quá mệt mỏi mình lăn ra ngủ lúc nào mà không biết. Lúc dậy là đã chiều tối rồi, vội trườn qua lấy điện thoại xem chị có nhắn tin không, nhưng thật sự không có một tin nhắn nào của chị. Tại sao mình mong tin nhắn của chị mà không mong tin nhắn của Ly thì mọi người tự hiểu nhé.

Dậy tắm rửa xuống bếp làm đồ ăn đâu vào đó thì mình lại nhớ chị, nhớ rất nhiều. Trong vô thức mình ấn máy gọi cho chị thì chỉ là thuê bao và thuê bao liên tục, qua buồn chán mình gọi điện thoại hỏi thăm Ly vì sợ Ly cơ đơn Ly buồn. Đêm đó mình không tài nào ngủ được, sáng sớm hôm sau dậy mình lại gọi cho chị nhưng vẫn nhận được là thuê bao tự nhiên mình lạnh sống lưng, trong đầu mình tưởng tượng ra những tình huống thật sự mình không dám nghĩ tới. Rửa mặt đánh răng vội vàng phóng xe qua nhà chị thì chỉ thấy nhà chị khóa ngoài rồi. Thật sự thì mình không phải gặp chị để níu kéo, mình muốn gặp chị để nói hết những cái mình cần nói rồi mình đi, chưa nói được mình khó chịu lắm, nhưng cái làm mình lo hơn là chị đi đâu sao mình không gọi được…

Mình vội thở dài rồi nói “nếu chị có chuyện gì mình cũng chả muốn sống nữa”…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *