Truyện kể về nhóm bạn Tiểu Phong sau khi giành lại hòa bình cho thế giới và tình yêu giữa lần lượt xuất hiện… More
You are reading
Truyền thuyết pinball phần 2
Fanfiction
Truyện kể về nhóm bạn Tiểu Phong sau khi giành lại hòa bình cho thế giới và tình yêu giữa lần lượt xuất hiện ở mỗi người…P/s: Truyện này hầu hết v…
Đang xem: Truyền thuyết pinball phần 2
Buổi ra mắt diễn ra rất suôn sẻ, nhưng đều khiến mọi người ngạc nhiên. Sự xuất hiện của Lục Vương như để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhóm bạn Tiểu Phong. Sau khi hoàn thành buổi ra mắt, Ngọc Mỹ và mọi người quyết định rời cung điện để đến ở và làm việc tại quán mỳ của chú Qua Đa. Cô muốn sống cùng với nhân dân, không muốn sống trong nhung lụa. Nhờ đó, quán mỳ của chú Qua Đa đông khách hẳn lên.
Đã hơn 1 năm kể từ khi Lôi Hoả quyết định từ bỏ Ngọc Mỹ. Có vẻ như cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Bây giờ, Cha Lạc Mỹ lại là người mà cậu thầm thương trộm nhớ. Cũng phải thôi, trong khoảng thời gian hơn 1 năm mà Ngọc Mỹ đi tìm Đa Kiệt Khắc, Lôi Hoả đương nhiên sẽ tiếp xúc nhiều hơn với Cha Lạc Mỹ. Việc cậu ấy có tình cảm với cô không khiến mọi người ngạc nhiên lắm. Nhưng Cha Lạc Mỹ thì sao? Trước kia cô thích Đa Kiệt Khắc. Liệu bây giờ cũng như vậy sao? Những lo sợ trong lòng Lôi Hoả cứ hiện hữu như thế. Cậu không dám mở lời cũng không dám lại gần cô. Chỉ còn cách đứng dõi theo cô từ xa mà thôi.
.
Ngọc Mỹ nhận ra sự khác biệt trong ánh mắt lẫn hành động của Lôi Hoả, chiều hôm đó, trước lúc ăn cơm, Ngọc Mỹ rủ Lôi Hoả đi ra ngoài. Trên đường đi, cô nói:
– Cha Lạc Mỹ…
Lôi Hoả ngạc nhiên trước câu nói đó. Cậu bối rối quay lại hỏi cô:
– Cậu…cậu nói gì thế?
– Cậu thích cậu ấy. Đúng chứ? – Ngọc Mỹ nghiêng nhẹ đầu mỉm cười – nhìn biểu hiện của cậu là tớ phát hiện ra.
Lôi Hoả không biết nói gì, cậu im lặng, cúi mặt xuống đất một hồi rồi cất giọng. Giọng nói buồn bã, nhẹ nhàng:
– Cậu nói đúng. Tớ… thích cậu ấy. Nhưng…
– Nhưng cậu sợ?
Lôi Hoả gật nhẹ đầu. Trong đôi mắt cậu, một nỗi buồn cứ đau đáu trong lòng, nó lửng lơ không thể kiểm soát được. Ngọc Mỹ nhìn lên bâu trời, hít một hơi rồi nhẹ nhàng nói:
– Tớ nghĩ…Cô ấy cũng thích cậu.
– Hả?? – Lôi Hoả giật bắn người quay sang, vẻ mặt không giấu nổi ngạc nhiên – làm sao cậu biết?
– Tớ làm bạn với cô ấy cũng khá lâu rồi mà. Mỗi lần cô ấy thích ai hay để ý ai, nhìn biểu hiện là phát hiện ra ngay. Về phía Đa Kiệt Khắc, cô ấy đã nói sẽ từ bỏ Đa Kiệt Khắc. Cậu nghĩ xem, cô ấy ở bên cậu trong thời gian bọn tớ không ở đây. Khả năng cô ấy thích cậu cũng cao lắm mà. Cậu nên chủ động nói cho cô ấy biết chân tình của mình. Nếu không sẽ muộn đấy.
Lôi Hoả gật đầu đồng ý. Lúc này, trông cậu thật yếu đuối. Nhưng những băn khoăn trong trái tim vẫn cứ hiện hữu ra đó. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định sẽ tỏ tình.
.
Xuân đã tới, trăm cây anh đào đua nhau nở đỏ thắm. Công viên gần quán mỳ đã ngập tràn sắc xuân. Mọi người quyết định nghỉ sớm một ngày để đi chơi. Không khí rất ấm áp và con người thì vui vẻ bên nhau. Suốt chuyến đi, Ngọc Mỹ luôn cố tình tạo cơ hội cho Lôi Hoả và Cha Lạc Mỹ ở gần nhau.
– Chúng ta nghỉ một chút đã rồi chơi tiếp nhé. – Ngọc Mỹ nói mà ánh mắt hướng về Lôi Hoả – Lôi Hoả, Cha Lạc Mỹ, hai cậu đi mua đồ uống được không?
Lôi Hoả ngẩn người:
– Hả??? Sao lại…
Chưa nói hết lời, Cha Lạc Mỹ đã kéo Lôi Hoả đi. Cậu quay đầu lại nhìn Ngọc Mỹ ngơ ngác. Cô chỉ cười nhẹ và nháy mắt ra hiệu: “Chúc may mắn. Cố lên nhé.”
Sau khi mua đồ uống xong, Cha Lạc Mỹ cùng Lôi Hoả quay về. Giữa đường cô hỏi cậu:
– Tại sao Ngọc Mỹ lại bảo chúng ta đi mua nước nhỉ? Nảy giờ đâu có hoạt động gì nhiều.
Lôi Hoả im lặng, đứng lại cúi mặt xuống đất nhút nhát nói:
– Cậu ấy cố tình….
– Cố tình? Tại sao?
– Bởi vì… – Lôi Hoả mím chặt môi, hai tay cậu siết lại, hít một hơi thật sâu lấy can đảm – Cậu ấy muốn tạo cơ hội cho tớ.
– Tạo cơ hội? Cho cậu? Cậu bị làm sao ư?
– Không! – Lôi Hoả đỏ mặt, tía tai, lời nói run lên từng quãng- bởi vì…tớ…tớ…thích cậu….
Cha Lạc Mỹ rất ngạc nhiên trước những câu nói đó. Cô giả không hiểu, mỉm cười:
– Cậu nói gì??? Tớ không nghe rõ.
– Tớ nói – Lôi Hoả hét lớn – Tớ thích cậu! Rất thích cậu.
Bây giờ thì Cha Lạc Mỹ chắc chắn đã nghe rất rõ câu nói của Lôi Hoả, cô lặng người, nhìn cậu nhẹ nhàng nói:
– Cảm ơn cậu.
– Tớ muốn biết…cậu…nghĩ gì về tớ. Nói đúng hơn tớ muốn biết…cậu…có…thích tớ hay không…???
– Tớ sẽ cho cậu câu trả lời vào ngày mai, được chứ?
– Nếu vậy…tớ sẽ chờ.
.
Cả đêm hôm ấy, Cha Lạc Mỹ không sao ngủ được. Cô trằn trọc không biết nên nói như thế nào với Lôi Hoả. Cứ mỗi lần nhớ lại câu nói của Lôi Hoả, ánh mắt cô lại long lanh e ngại và đôi má thì ửng hồng lên. Vì không biết làm thế nào nên Cha Lạc Mỹ đã đến phòng Ngọc Mỹ. Cô đi tìm một người tâm sự:
– Ngọc Mỹ. Cậu ngủ chưa?
– Chưa. Có chuyện gì vậy?
– Tớ….muốn hỏi cậu câu này – Cha Lạc Mỹ liếc mắt sang một bên, đỏ mặt – làm sao…để…
– Khoan – Ngọc Mỹ nói lớn rồi cười – để tớ đoán xem chuyện gì đang xảy ra. Có phải cậu ta…đã nói ra không?
– Cậu ta? Nói ra? Ý cậu là gì?
– Ý tớ là có phải Lôi Hoả đã nói cậu ấy thích cậu không?
Cha Lạc Mỹ giật mình, giọng nói như nghẹn lại, không ra hơi:
– Ư…ừm…
– Quả nhiên – Ngọc Mỹ nhìn gương mặt của bạn mình, phì cười – tớ chưa thấy cậu như thế trước đây bao giờ. Cô gái à. Cậu thích cậu ấy rồi.
– Tớ đâu có nói là không thích – Cha Lạc Mỹ vừa nhỏ nhẹ vừa ngại ngùng nói – ý tớ là tớ không biết trả lời cậu ấy như thế nào…
Xem thêm: ” With Respect To Là Gì ? Nghĩa Của Từ With Respect To Something
– Thì ra là vậy. Vấn đề như này có vẻ khó với cậu nhỉ.
– Chẳng phải ban đầu ai cũng vậy sao.
– Không đâu – Ngọc Mỹ mỉm cười – tớ không như vậy. Ngay từ lúc tớ và Đa Kiệt Khắc bắt đầu, chính tớ là người bảo thích cậu ấy.
Cha Lạc Mỹ mở tròn mắt, cô chạy tới kéo Ngọc Mỹ ngồi xuống trầm trồ:
– Tớ không ngờ. Ngọc Mỹ cậu lợi hại quá. Làm sao mà nói không biết ngại vậy.
– Biết sao được chứ trong tình huống của tớ, nếu ngại thì chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nói ra.
– Đúng vậy nhỉ – Cha Lạc Mỹ gật đầu vài cái công nhận, cô thở dài nằm thẳng ra nền đất – tớ đang không biết nên làm gì đây. Khó quá.
– Thật ra cũng đơn giản thôi. Cậu chỉ cần nói cho cậu ấy biết những gì cậu nghĩ. Cậu chỉ cần nói những lời từ trái tim. Nếu như cậu còn e ngại không nói ra, chỉ sợ sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
– Tớ biết chứ. Cảm ơn cậu – Cha Lạc Mỹ đứng dậy bước ra khỏi cửa, cô ghé đầu vào – cậu hãy chờ một couple mới nhé.
Nói rồi, Cha Lạc Mỹ đi về phòng, vừa đi vừa ngân nga một bản nhạc nhí nhảnh. Hình như lúc này đây, cô rất hạnh phúc và cô đã tìm được đáp án cho cảm xúc của mình. Đó chính là cảm xúc của tình yêu.
.
Thế nhưng cả ngày hôm ấy, họ gặp nhau nhưng chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười, nói ba hoa vài câu vớ vẩn chứ không vô vấn đề chính. Ngọc Mỹ nhìn họ mà cảm thấy khó chịu. Cô kéo Lôi Hoả ra ngoài:
– Cậu có bị chậm tiêu không?
– Hả? – Lôi Hoả ngơ ngác – Cậu nói gì cơ?
– Cậu có bị chậm tiêu không? Không phải hôm nay cậu nhận câu trả lời từ cậu ấy à?
– Tớ… – Lôi Hoả xịu mặt xuống – cậu ấy đâu có ý định cho tớ biết đáp án…
– Làm sao cậu biết? – Ngọc Mỹ chau mày, tức giận – cậu có hỏi cậu ấy chưa? Cậu là người muốn biết câu trả lời thì cậu phải đi hỏi chứ. Cậu ấy là con gái đương nhiên phải có chút ngại ngùng. Nếu cậu không mở đường thì làm sao cậu ấy trả lời.
Lôi Hoả im lặng, cậu chỉ gật đầu rồi cả hai cùng đi vào trong. Mặt trời đã sắp khuất sau dãy núi, quán mỳ của chú Qua Đa cũng thưa dần. Vì vậy, sau khi dọn dẹp quán, Lôi Hoả cầm tay Cha Lạc Mỹ kéo ra ngoài trong sự ngạc nhiên của mọi người.
– Cậu…câu trả lời của cậu là gì?
Cha Lạc Mỹ nhìn Lôi Hoả nhẹ mỉm cười:
– Tớ…thích cậu.
Dường như không thể tin vào những gì mình nghe thấy, Lôi Hoả hỏi lại:
– Cậu…cậu…nói gì cơ?
– Tớ nói tớ… thích cậu.
Lúc này, Lôi Hoả mới thực sự tỉnh ngộ. Thì ra đây không phải là mơ. Đây là thật, cô gái cậu ấy thích đã đáp trả tình cảm của cậu. Cảm xúc của cậu lúc này thật hạnh phúc biết bao. Đang chìm trong niềm vui, Lôi Hoả bỗng bị Cha Lạc Mỹ kéo ra khỏi niềm vui ấy và đưa cậu vào niềm vui khác.
– Tớ muốn…là…bạn gái cậu.
Lôi Hoả mở to mắt, cậu nhìn Cha Lạc Mỹ cười:
– Tớ cũng vậy.
Phía sau bức tường, Ngọc Mỹ đã chứng kiến tất cả. Cô mỉm cười thầm chúc họ hạnh phúc. Quay lại với quán mỳ, họ nắm tay nhau, mọi người nhìn vào ai cũng ngạc nhiên. Đa Kiệt Khắc thấy thế từ từ bước đến trước mặt Cha Lạc Mỹ:
– Chúc mừng cậu đã tìm thấy tình yêu của đời mình.
– Cảm ơn – Cha Lạc Mỹ mỉm cười. Lần đầu tiên cô có thể nhìn Đa Kiệt Khắc một cách bình thường như thế.
Tiểu Phong chán nản nhìn hết Đa Kiệt Khắc, Mạc Lâm rồi lại tới Lôi Hoả:
– Nhóm chúng ta có 5 con trai, 3 người có bạn gái rồi – cậu quay sang Đại Lực – Đại Lực hai đứa mình nhanh kiếm bạn gái đi thôi. Bọn họ đi trước một bước dài rồi.
Đại Lực đưa tay lên má cười trừ:
– Tớ không vội đâu haha.
*Sau đây là lời nhắn của Lôi Hoả đến bạn đọc:
Chào các bạn, mình là Lôi Hoả đây. Cũng đã quá lâu từ cái ngày mình quyết định từ bỏ Ngọc Mỹ. Các bạn thấy đấy, mình đã đau khổ nhường nào khi biết mình không thể bước vào cuộc đời của cô ấy. Hiện tại Ngọc Mỹ đang rất hạnh phúc bên Đa Kiệt Khắc. Nhưng mình cũng thầm cảm ơn vì khi đó cậu ấy đã từ chối mình. Nhờ vậy mình mới có thể tìm được tình yêu thật sự của đời mình.
Các bạn à, sẽ có lúc các bạn không được đáp lại tình cảm. Trong cuộc sống này, bạn yên tâm, sẽ có người mang đến tình yêu trong bạn thôi. Dù sớm hay muộn hãy cứ chờ thôi. Bạn thấy đó, một người lạnh lùng như Đa Kiệt Khắc mà lại yêu Ngọc Mỹ tha thiết như vậy. Cậu ấy tìm thấy người mà cậu ấy có thể yêu. Cả bạn cũng vậy. Nếu đang kiếm bồ hay trong tình trạng FA thì yên tâm, rồi người đó sẽ đến. Đó sẽ là người chấp nhận quá khứ của bạn, chấp nhận con người bạn, chấp nhận mọi thứ của bạn. Họ sẽ yêu bạn vì chính bạn. Vì vậy đừng vội, hãy bình thản chờ tình yêu đến thôi. Đừng lãng phí tình cảm của bạn cho những người bạn không thể với tới hay không trân trọng tình cảm của bạn. Sẽ có người xứng đáng hơn với tình cảm của bạn và sẽ yêu bạn bằng cả trái tim. Khi gặp được họ rồi hãy giữ thật chặt, đừng để vụt mất họ nhé…
————————————————HẾT CHAP 38CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ :333TẠM BIỆT ❤❤….
Xem thêm: Tình Chỉ Đẹp Khi Còn Dang Dở Đời Mất Vui Khi Đã Vẹn Câu Thề, Bài Thơ: Ngập Ngừng (Hồ Dzếnh
Khoan đã….
Tác giả à, cô thật quá đáng. Tôi chưa nói xong cơ mà.
E hèm…Lôi Hoả xin chào và hẹn gặp lại các bạn ở kì sau nhé ❤❤❤