“Trường học của chúng tôi nằm sâu thẳm trong cánh rừng ngập tràn sắc đỏ của cây phong. ”Demon Stone” là một trong những truyền thuyết rất cổ xưa lưu truyền qua bao thế hệ học sinh và vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Một phần của truyền thuyết bắt nguồn từ một mảnh thiên thạch kỳ diệu rơi xuống trường chúng tôi cách đây đã vài trăm năm. Truyền thuyết nói rằng, vào đúng 7g tối, hãy đi tìm một người nằm trong mảnh đá thiên thạch đỏ, viết mong ước của mình lên mảnh đá thiên thạch đó, ma quỷ sẽ hiện ra để giúp bạn hoàn thành ước vọng của bản thân, nhưng đổi lại bạn phải trao đổi chính linh hồn mình với ma vương …”
Phần 1: Xin cho tôi linh hồn của bạn
Phần 2: Đây là trường cao trung hoàn hảo
Phần 3: con gái của tôi – thật khó dạy
Phần 4: Chim cánh cụt có biết cắn người không nhỉ?
Phần 5: Bản đại hiệp ra đòn sát thủ
Phần 6: Câu chuyện đáng xấu hổ của tôi
Phần 7: Thầy giáo của tôi rất có cá tính
Phần 8: Siêu mỹ nam trong tấm ảnh
CHƯƠNG II
Trong đầu tôi bất chợt hiện ra hình ảnh Lý lão đại trong một bộ phim điện ảnh mà tôi yêu thích, làm lão đại à? …. Hơ, nghe có cảm giác oai phong lẫm liệt quá chừng luôn, điều quan trong nhất là cho tới bây giờ tôi chưa từng được làm qua lão đại bao giờ, cảm giác cũng không tệ “Thôi được rồi, ta sẽ thu nhận các người làm thuộc hạ”. Tôi xoa cằm một chút rồi nói tiếp, “hãy cố làm cho tốt”, nói xong giả bộ uy nghiêm gật gật đầu, kỳ thực trong lòng tôi lúc này sướng lắm rồi, tim nhảy nhót lung tung. “A, thật vậy chăng? Thật tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng đã có lão đại”. Tiểu Cường cùng Nhục Hoàn Tử kích động nắm chặt tay nhau nhẩy cẫng lên, còn Vưu Ngư nghe tôi nói vậy ngay lập tức nghẹn ngào khóc.
Họ không chỉ giam tụi nó vào lồng sắt mà mỗi ngày còn phái người tuần tra giám sát, thật sự là phi thường phiền phức. Không chỉ có vậy, bọn họ còn vẽ ra một kế sách, đó là vào buổi tối nhân lúc chủ nhân của tụi thú vật đang ngủ, thì đem chúng nó thả ra gây náo loạn vườn trường, lấy đó làm lý do hoàn toàn tống khứ tụi nó ra khỏi trường học”.
Đường đường là một đại hiệp như tôi, vì sao lại bị đối xứ như thế này? Tất cả các học sinh mới đều xem tôi như là kẻ bị bệnh độc hại, không một người nào dám lại gần tôi hết. Tức chết mất thôi! Tức thật ấy chứ, đã sớm nghe câu “giang hồ hiểm ác”, không ngờ nổi tất cả bọn người kia dám ngang nhiên đối xử với tôi như vậy. Nhìn cái đám người đang ríu rít như lũ chim sẻ hưng phấn bàn luận, nói toàn chuyện vớ vẩn không đâu, tôi không khỏi tức giận, tôi sẽ coi những kẻ này như lũ “đầu gỗ”. Nuốt khối căm thù vào bên trong, tôi hóa bi phẫn thành đồ ăn.
Phần 25: Đối tượng trọng điểm bị giám sát
Phần 26: Hãy xem bản đại hiệp thể hiện công phu
Phần 27: Mùi vị của trái quýt
Phần 28: Công khai tình yêu thương
Phần 29: Thánh Dạ, nhà ngươi chết chắc rồi
Phần 30: Tôi thành tội nhân thiên cổ
Phần 31: Gặp quý nhân tương trợ
Phần 32: Sinh sự
CHƯƠNG V
Cái gì? Nam sinh sao có thể cao to như thế? Chí ít cũng phải cao tới 1m8. Toàn thân mặc một chiếc áo theo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, trong tay cầm một chiếc túi sách bằng vải bạt màu xanh biếc, làn da trắng, ngũ quan hài hòa, đường cong trên khuôn mặt thể hiện rõ sự kiên cường như được dùng dao khắc ra. Đôi lông mày kiếm nhếch lên trông sắc như dao, ánh mắt sáng ngời và chiếc mũi thẳng tắp, ai trông thấy hắn cũng nghĩ hắn chắc chắn rất kiêu ngạo và tự cao tự đại. Oa ha ha ha! Nhưng khôi hài nhất chính là, hắn lại đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai mầu xanh biếc…
Phần 33: Bức tường thủy tinh hoa lệ trên đỉnh ngọn gió
Phần 34: Tôi tìm thấy thần tiên tỷ tỷ
Phần 35: Anh hùng được tạo nên từ sự thống khổ
Phần 36: Kịch bản của trò đùa dai quái ác
Phần 37: Mơ tưởng lời thề hẹn
Phần 38: Cô là tiên nữ từ trên trời phái xuống hả?